Đỗ Hồng

Dấu Hỏi Trên Đỉnh Hoàng Hôn




Khi lên tới chiều vàng trên đỉnh tuổi
Nhìn lại đời, không thấy bóng người thân
Lâu lâu gặp một vài người tri kỷ
Mới biết ra ai đã bỏ hồng trần

Bàn chân mỏi mà đời xô đi tới
Kỷ niệm qua trân trọng tựa gia tài
Điều tha thiết bây giờ là sức khỏe
Để ung dung sống hết những ngày mai

Niềm vui hiếm như mưa trên sa mạc
Thoáng mong manh trong hạnh phúc cuối tuần
Khuya thăm thẳm đường cô đơn nối tiếp
Lại đi về lây lất cuộc trầm luân

Thuyền bão tố đã về bờ yên tĩnh
Nhìn mặt người chợt thấy rõ con tim
Đã học hết một đời, còn ngu muội
Chữ thuỷ chung muôn thuở vẫn đi tìm

Vẫn chưa biết xác thân từ đâu đến
Ta là ai và sống để làm gì
Sau ngày cuối ta lại về đâu nhỉ
Buồn hay vui trong giây phút phân kỳ
Đỗ Hồng

Được bạn: Ct.Ly đưa lên
vào ngày: 24 tháng 7 năm 2023

Bình luận về Bài thơ "Dấu Hỏi Trên Đỉnh Hoàng Hôn"